Posts

Showing posts from June, 2016
Mùa đông lưng chừng đến Chiếc lá lưng chừng rơi Lưng chừng em với tôi Tình yêu hay tình bạn? Ta quen nhau bao tháng Gặp gỡ nhau mỗi ngày Sao chưa nói lời say Khi lưng chừng giáp mặt Ôi tình yêu thầm lặng Nở giữa em và tôi Ta yêu nhau đi thôi Đừng lưng chừng em nhé!  -- trích quên nguồn -_- sr Tình yê u- lưng chừng mong tiếp tục Dang dở- thằm lặng trôi Yêu thương- không hồi đáp Ngậm ngùi- mảnh tình riêng.

Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải là chờ đợi. Mà là người ta không biết mình đang chờ đợi, và chờ đợi điều gì.

Trót yêu!

Có chút bối rối...chạm tay anh rồi vì a ...đang mơ thật nhẹ nhàng.... ``````````````````````` Nhạc đu đưa thật nhẹ nhàng,nhưng da diết,ngọt ngào như cuốn con bé vào một chuyện tình đơn phương-e ấp nhưng cũng mãnh liệt. Nó vốn là đứa lạc quan vui vẻ,nhạc nó nghe cũng sôi động và nhộn nhịp chẳng kém cái cá tính của nó,nhưng bên cạnh cái sôi động đó vẫn còn một góc ưu tư nhẹ nhàng,dành cho những bản nhạc thật nhẹ nhàng,thật đượm tình . Nó lười một cách quá đáng,lười đủ chuyện và hậu quả của lười thì ai cũng biết ,nó cũng biết và nó muốn thay đổi.Nó làm việc theo cảm hứng,khi nó đã thích thì nó hăng say,háo hức bắt tay vào chiến đấu với hiệu suất là max,nhưng khi nó chán ,cái hứng của nó trốn nó đi ngủ thì nó chẳng muốn làm gì đâu,cái miệng nó kêu ca,tay chân nó hoạt động rời rạc và não nó nói:TỚ MUỐN ĐI CHƠI ! Cách nó hay làm để giảm stress và kéo cái hứng tỉnh giấc là hát,dù hát không hay,hát không thuộc lời nhưng vu vơ vài câu thật là vui,ít ra là nó thấy thế  :3 Hôm nay- một ngày m

8-October 2015.

Kể từ hôm đó , tôi nói ít hơn , học cách lắng nghe nhiều hơn . Vì nói nhiều thì không nghe được nhiều . Tự nhiên cảm thấy mình vô tình 1 cách lạ lùng , vô hình dung như thể mình đang lạc lõng trong 1 thế giới ko còn niềm tin ... Mệt mỏi ... không biết tin vào đâu .. nên đi theo hướng nào . Dù tự nhủ lòng đã là cuộc sống thì pải có lúc buồn lúc vui .. cuốc sống mới trở nên hài hòa , thú vị và có nhiều ý nghĩa . Nhưng cái cảm giác đó thật khó chịu , chờ đợi ... không biết đến b ao giờ . Đã có lúc t tự hỏi đợi chờ là hạnh phúc hay kết thúc 1 niềm tin .. để tiếp tục , tin vào một niềm tin mới - một niềm tin lớn hơn , nhiều ánh sáng và hy vọng . Nhưng chợt nhớ đến 1 câu nói của Thầy mà nó đã đi sâu vào kí ức tôi : " Hãy cố gắng theo đuổi niềm tin mà mình đã đặt ... dù có khó khăn .. gian khổ , nhưng cái tất yếu rồi cũng sẽ đến ..hoa hồng sẽ dải khắp con đường ta đang đi . Nhưng hãy nhớ rằng .. hoa hồng cũng lắm gai nha ". ~~~~~~~Thực sự trong tình cảm , học tập hay cuộc sống có nh

Cô Đơn?

Ngồi trong góc phòng nghe những giai điệu nhẹ nhàng, da diết ấy, lòng lại càng thấm thía hơn cảm giác trống vắng, cô đơn. Có nhiều lúc dừng chân, nhìn lại con đường dài mình đã đi qua, chợt nhận ra mình không có ai để nhớ thương. “....Thành phố bé thế thôi, mà tìm hoài chẳng được" . Những giai điệu như thấm vào lòng, chảy vào tim và khắc lên đó một nỗi chơi vơi khó tả. Cuộc sống bé thế thôi, thành phố…cũng bé thế thôi, nhưng tìm đâu ra “chút ấm áp” của riêng mình và tìm đâu  ra “chút yêu thương” giữa dòng đời vô hình, lặng lẽ? . Cảm xúc như lắng đọng trong từng câu hát. Đã có nhiều lúc tôi tự hỏi lòng rằng tại sao mình lại thích bài hát này đến vậy, tại sao mỗi lần nghe lòng tôi lại chất chứa một nỗi buồn miên man đến vậy? Câu trả lời có lẽ là vì những ca từ trong bài hát thật sự sâu lắng, vì những rung cảm đồng điệu trong tâm hồn và có lẽ bởi vì tôi, cũng giống như “tôi” trong bài hát ấy, là một người lớn cô đơn.

Khoảng Cách

Image
"Tình yêu chân thực vĩnh cửu, vô biên và luôn luôn là chính nó. Nó bình đẳng, trong sáng, không có những thể hiện hung bạo: người ta thấy nó với tóc bạc và luôn luôn giữ một trái tim trẻ trung." " Lâ u lắm rồi, mới lại có thời gian tách tách ngồi giãi bày. Ừ thì deep tí thôi. Có những thứ, tưởng như vĩnh cửu. Có những điều, dường như sẽ trường tồn cùng thời gian. Đúng là trong đống bừa bộn những điều vừa giả tưởng ấy, thì có những cái hiển nhiên và chẳng thể phủ nhận. Trời, đất, tất nhiên là chẳng bao giờ thay đổi nếu ta không xét tới “những ngày tận thế”. Hay những câu nói của hậu bối, các bậc vĩ nhân hay doanh nhân trong một lĩnh vực nào đó mà thi thoảng ta vẫn nghe, rồi một vài lấy ra như triết lý của cuộc sống này. Hay từ những bài học lịch sử ít nhiều cũng cho chúng ta thêm nhiều ví dụ. Thế nhưng, những điều đó có vĩnh cửu, có trường tồn hay không, nhìn một cách thực tế, thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của ta ( hay chí ít là tôi) là mấy. Tôi chả mấy

Chút rung động!

Khoảnh khắc giao mùa có lẽ là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của tự nhiên, nó gieo vào lòng người những rung động nhẹ nhàng khiến ta như giao hoà, đồng điệu. Có lẽ mưa hạ chẳng như cơn mưa phùn mùa xuân âm ỉ, dai dẳng, cũng chẳng như mưa thu đầy điểm báo trước. Mà mưa hạ đến thật bất chợt, thật vội nhưng đi cũng thật mau... Phải chăng mưa hạ như thứ tình cảm ấy? Những rung động đầu đời, mà có lẽ ai cũng từng trái qua ở thời học trò, chỉ là 1 sự thích "nhé"- có chút yêu, chút nhớ. Bi ết lo cho một ai đó mà tôi vẫn thường gọi đùa là "Người Dưng" Mùa hè dấu yêu-HT